Có một sáng nọ, mình tỉnh dậy, soi gương thấy… mình thiệt thảm. Tóc bết bết, mắt thâm quầng, áo quần nhăn nheo, phòng trọ như bãi chiến trường, bàn làm việc chất đống deadline, bụng phệ lên từng ngày vì trà sữa. Lúc đó, tự nhiên thấy thương mình ghê. Thương vì đã sống kiểu gì mà để tới mức này? Thương vì cả đời chưa bao giờ quyết tâm thật sự để thay đổi.
Nhìn lại, mình thấy mình sống kiểu “được tới đâu hay tới đó”, không kế hoạch, không mục tiêu rõ ràng, chấp nhận công việc hờ hững, yêu đương hờ hững, thậm chí ăn uống cũng hờ hững (trừ trà sữa thì đam mê). Đời mình lúc đó như một cái vòng tròn: sáng cà phê, trưa ngủ gật, chiều la cà, tối Netflix, khuya ôm điện thoại, hôm sau dậy muộn, rồi lại… lặp lại. Mọi thứ đều ổn, nhưng không vui. Ổn kiểu người ta thấy “cũng được”, nhưng sâu bên trong mình thì thấy “sao chẳng ra gì”.
Mình nhận ra một bất cập mà nhiều đứa tụi mình hay mắc phải: nghĩ rằng còn trẻ thì không cần thay đổi, muốn sống sao cũng được. Nghĩ kiểu: để mai tính, để đầu năm mới tính, để tuần sau tập gym, để khi nào có động lực rồi tính. Rồi năm này qua năm khác, mình… vẫn vậy.
Có lần ngồi uống trà đá với ông chú họ, chú nhìn mình nói thẳng: “Cháu cứ sống như vậy tới 30 thì đời nó tự nhấn nút next sang hạng mục rác thải nha. Tỉnh đi”. Nghe hơi phũ, nhưng mình không giận. Vì mình biết chú đúng.
Vậy là một tối nọ, nằm ôm gối nhìn trần nhà, mình bỗng quyết tâm thay đổi. Nhưng, thay đổi sao? Làm gì? Mình thấy lỗi của mình bấy lâu nay là nghĩ thay đổi phải làm cái gì to tát, hoành tráng. Phải lập nghiệp, khởi nghiệp, viết sách, giảm 20 cân, chạy marathon. Thật ra không cần vậy. Thay đổi trước hết là… dọn phòng trước đã.
Mình bắt đầu từ mấy thứ nhỏ. Gấp lại cái chăn. Vứt bớt mấy cái vỏ bánh tráng trộn trong ngăn bàn. Lâu quét phòng. Mua vài cây xanh để góc bàn. Tự nhiên thấy dễ chịu hẳn. Rồi thử dậy sớm hơn một chút, không bấm snooze chuông báo thức. Sáng ra đường thấy trời mát, có nắng, cảm giác mình cũng khác hẳn. Rồi bữa ăn thử không uống trà sữa, đổi sang nước lọc. Chưa ngon, nhưng cũng thấy bụng nhẹ đi.
Cái hay là, mỗi ngày mình chỉ làm một hai thay đổi nhỏ, nhưng cộng lại thấy… có ích ghê. Một tuần sau, sếp nhận xét: “Dạo này em nhanh nhẹn hơn trước”. Một tháng sau, đứa bạn thân nhắn: “Ê, nhìn mày sáng sủa hơn đó, bớt lề mề rồi”. Tự nhiên thấy vui. Và vui nhất là… chính mình cũng thấy tự hào về mình.
Có người hỏi bí quyết. Thật ra không có bí quyết gì ghê gớm đâu. Chỉ là:
1. Đừng đợi động lực rồi mới làm, làm trước thì động lực nó mới tới.
2. Đừng ôm mộng làm điều to tát ngay, nhỏ nhỏ thôi, miễn tiến bộ.
3. Quan trọng là kiên trì, đừng bỏ ngang.
Và nhớ: thay đổi không phải để cho thiên hạ ngưỡng mộ, mà là để chính mình thấy: mình xứng đáng hơn cái cuộc sống nhếch nhác đó.
Giờ mình vẫn chưa thành tỷ phú, cũng chưa six-pack, cũng chưa viết sách, nhưng ít ra mình không còn là đứa sáng dậy soi gương thấy ghét nữa. Thay vào đó là đứa mỗi ngày thấy thương mình hơn, tự tin hơn. Và khi mình thay đổi, tự nhiên thấy người ta đối xử với mình cũng khác đi. Cái đó mới lạ.
Viết tới đây tự nhiên thấy mắc cười. Hồi trước cứ nghĩ mình “số nó vậy rồi”, bây giờ mới hiểu: không có cái số nào nó vậy hoài nếu mình chịu bước ra mà đổi. Mình giống như cái… mỳ gói, để hoài thì mốc, nhưng chịu luộc lên, nêm nếm tí rau tí thịt, nó thành bữa ăn ra trò.
Thôi, mình tắt máy tính, ra ngoài chạy bộ vài vòng, ráng đỡ nhếch nhác thêm chút nữa. Mai lại dậy sớm hơn. Và ai đang đọc tới đây, mình chỉ muốn nói: đừng chờ đời thay đổi, tự mình thay đổi trước. Còn thở, còn sửa được.
Cười cái. Đời không đòi mình phải hơn ai, chỉ cần hôm nay hơn mình hôm qua là đủ ngon rồi.
Tác giả: truyện hư cấu