Có những đêm mình không ngủ được. Không phải vì cà phê, không phải vì deadline dí sau gáy, cũng chẳng phải vì ai làm tổn thương. Chỉ đơn giản là… không ngủ được. Và chính cái “không lý do” ấy mới làm mình thấy hoang mang.
Đêm qua cũng vậy. Hai giờ sáng, trần nhà vẫn trắng nhờ nhờ, quạt quay vo vo, xóm trọ im ắng như thể cả thế giới đã đi ngủ, chỉ còn mỗi mình mình thao thức. Người thì mệt, mắt thì rát, nhưng não thì… như mở hội nghị. Mấy cái chuyện lặt vặt ban ngày nó kéo nhau ra họp. Cái email chưa kịp trả lời. Cái deadline cuối tuần. Cái mối quan hệ dở dang mình mãi chưa dứt. Cái bụng mỡ. Cái ước mơ dang dở. Toàn những thứ vớ vẩn, nhỏ như hạt bụi, mà tự nhiên giữa đêm nó thành cục đá to đùng đè lên ngực.
Cái buồn cười là ban ngày, mình thấy mấy chuyện đó chẳng là gì. Nhưng đêm đến, mọi thứ phóng đại lên gấp mười. Mình gọi đấy là hiệu ứng “đêm tối phóng đại”. Nằm xoay qua xoay lại, mở nhạc thiền, hít sâu, đếm cừu, gác chân lên tường, mình thử đủ chiêu mà vẫn… tỉnh như sáo.
Tới tầm ba giờ sáng, mình bật dậy. Quyết định đi bộ ra đầu hẻm mua chai nước. Trên đường đi, mình thấy mấy bác lao công đang quét rác. Bác nào cũng cặm cụi, dáng lom khom, chổi tre sột soạt đều đều. Cả con đường chỉ có tiếng chổi và ánh đèn vàng vàng. Tự dưng mình chạnh lòng: Họ cũng thức khuya đấy, nhưng là thức để làm việc nuôi thân. Còn mình, thức chỉ để lo những thứ… mình tự tưởng tượng ra.
Đó là khoảnh khắc mình tỉnh ra một chút. Hóa ra, mình đang bận tâm quá nhiều về những thứ chưa tới, và ám ảnh về những chuyện chẳng ai bắt mình phải gánh.
Mình quay về phòng, pha tách trà gừng, ngồi ngoài ban công hóng gió. Gió đêm mát rượi, nghe xa xa có tiếng xe tải chở hàng chạy ngoài quốc lộ. Bỗng dưng thấy mọi thứ… nhẹ hơn hẳn.
Chúng ta hay tự đặt áp lực vô hình cho bản thân. “Phải thành công trước tuổi 30”, “Phải kiếm được chừng đó tiền”, “Phải yêu được một người tốt”, “Phải mua nhà”. Những cái “phải” ấy không sai. Nhưng cái sai là chúng ta để nó đè mình đến mức không thở nổi. Ngay cả khi nằm trên giường, thay vì ngủ một giấc ngon lành, mình cũng thao thức vì những chuyện… mai mới cần lo.
Mình nghiệm ra, muốn bớt mất ngủ vô lý, có mấy thứ cần làm:
Thứ nhất, tập viết ra giấy những gì lo lắng. Khi viết, mình mới nhận ra nhiều thứ mình lo lắng… vô lý hết sức. “Nhỡ mai họp bị sếp hỏi câu mình không biết trả lời thì sao?” – ủa, thì trả lời “em không rõ” rồi tìm cách bổ sung sau chứ sao. Có gì ghê gớm đâu.
Thứ hai, thấy không làm được gì nữa thì thôi ngủ, đừng cố “nghĩ ra giải pháp” lúc ba giờ sáng. Vì sáng mai dậy, đầu óc tỉnh táo, giải pháp tự dưng tới.
Thứ ba, bận tâm ít đi. Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái gì không của mình thì có bận tâm cũng không thành. Như bà lao công đêm qua vậy, ai nói gì thì nói, việc của bà là quét hết rác đêm nay, còn mai ra sao… mai tính.
Bữa đó mình ngủ gục ngoài ban công lúc nào không hay. Tỉnh dậy thấy trời hửng sáng, chim hót chíu chít. Cả người sảng khoái hẳn. Tự dưng thầm biết ơn cái đêm mất ngủ. Vì nó giúp mình nhận ra, có những nỗi lo không đáng, chỉ cần dẹp qua một bên, rồi ngủ.
Chúng ta đôi khi quên mất, ngủ ngon cũng là một dạng năng lực. Không phải ai cũng có. Muốn ngủ ngon, hãy tập… bỏ bớt. Bớt lo xa. Bớt sợ. Bớt tự gây áp lực. Bớt để bụng.
Đời mà, rốt cuộc cũng chỉ là sáng dậy lo ăn ba bữa, chiều về cố ngủ được một giấc. Đơn giản vậy thôi.
Cười nhẹ một cái, chúc bạn tối nay ngủ ngon nha. Nếu có mất ngủ, thì cứ ra ban công ngồi, nhìn mấy bác lao công quét đường, tự hỏi: Mình đang quét được bao nhiêu rác trong đầu mình rồi?
Tác giả: truyện hư cấu